The Vietnamese translation from "Sashiko"
Essay 4
"Những ảo tưởng thời trung học"
Trong suốt thời trung học, tôi đã sống một cuộc sống đầy rẫy những nguy hiểm….Tôi đã luôn bị những nhóm người xấu rình rập, luôn luôn đấu tranh vì lợi ích của việc bảo vệ một ai đó. Đó là sự thật mà không ai biết cả. Ở trường, tôi sống cuộc sống của một người bình thường...
Đó là một kiểu sắp đặt. Một ảo tưởng mà bất cứ ai cũng có thể có. Top 10 những ảo tưởng được chọn đã ăn sâu vào suy nghĩ của tôi. Thật là những ảo tưởng đáng xấu hổ. Kiểu ảo tưởng mà đối với những người chỉ biết học và học chắc chắn sẽ không thể nào có được. Tôi đoán là, nếu như việc học của bạn không như ý muốn, thì bạn sẽ muốn chính mình trở thành nhân vật chính và có những ảo tưởng đó.
Hồi trung học tôi là một đứa học sinh bình thường đến không tưởng. Chữ bình thường đó là “bình thường”, từ duy nhất có thể mô tả về tôi. Có lần tôi làm một cuộc khảo sát, tôi được hỏi rằng “Có câu chuyện nào thú vị lúc mà bạn còn đi học không?”, “Lúc đi học bạn có chuyện buồn gì không?”. Điều đó rất phiền. Lúc tôi đi học chẳng có chuyện vui hay buồn gì cả, một cuộc sống học sinh bình thường.
Và đó cũng chính là lý do mà tôi có những ảo tưởng đó. Đột nhiên có một thành viên của nhóm người xấu kia bước vào lớp học trong lúc chúng tôi đang học. “Sally đâu” họ nói thế, họ đang tìm tôi. “Hmm...cái tên đó...đừng có nói cái tên đó ra ở đây chứ...” lớp học bắt đầu trở nên nhốn nháo. Tôi cần phải giải thích tình hình cho mọi người...đó là cách mà tôi đã thoát khỏi nhóm người xấu đó...
“Mọi người, bình tĩnh. Tớ là Sally đây.”...Chẳng phải điều đó tuyệt lắm sao. Thực tế thì, trong cái ảo tưởng đó, tôi gần như trở thành một người hoàn hảo. Để bắt đầu thì là thế này , sau khi trốn thoát khỏi 1 tổ chức xấu xa thì tôi đã bị chúng truy đuổi . Thật là 1 cốt truyện tuyệt vời ! khi mà bạn phải chạy trốn khỏi 1 tổ chức xấu xa nào đó thì tức là do bạn đã từng là 1 phần của tổ chức đó. Mong muốn quay lại với cuộc sống học đường bình thường , tôi đã rũ bỏ trách nhiệm với tổ chức và bởi vì không thể hoàn toàn tách khỏi tổ chức đó được nên cuối cùng là tôi bị họ truy đuổi.
“EH?! SASSHI?!”
“Sensei, để mọi chuyện cho em. Em phải ra khỏi lớp một chút đây. Mà một hồi nhớ cho em vào lớp lại nha. ☆ Em sẽ quay lại ngay”
DA! (bước theo cái người trong nhóm người xấu kia.)
Sẵn tiện, Sally là biệt danh trong nhóm [tổ chức] của tôi đó. Sashihara Rino [Sa]shihara [Ri]no...SARI (hay SALLY trong tiếng Anh). *vênh mặt*
Điều tuyệt vời về sự ảo tưởng này nằm trong cách cư xử của tôi thu hút mọi sự chú ý ở trường, [Nói chuyện với giáo viên như bạn bè với nhau] thậm chí tôi đã nghĩ về những việc đó. Trong tình huống đó , tôi đã thêm 1 [☆] vào 1 cách đùa cợt cho vui trong khi vẫn sử dụng chất giọng phù phiếm. Chính vì như thế nên nó vừa chân thực lại vừa trọn vẹn. Tới tôi còn nổi da gà bởi những cái ảo tưởng đó mà.
Vâng, cho đến giờ thì nó vẫn là một ảo tưởng đặc biệt. Tiếp theo là nơi mà tất cả mọi người đều đã đến. Trong khi còn đi học , tất cả mọi người đều đã mơ về nó phải không ?
[ Lễ hội văn hóa âm nhạc ]Nghiêm túc mà nói, ảo tưởng là thứ mà bạn hay suy nghĩ vào ban đêm, nó làm bạn muốn hét lên “AAAAAAAAAAAAHHH!!” trong sự xấu hổ. Nhưng việc gì cũng có cái giá của nó.
Ở trường của tôi, ở đó không phải là một lễ hội, mà là những hoạt động giáo dục cứng nhắc. Chúng tôi tổng hợp lại tất cả những gì thường ngày vẫn học được , diễn thuyết ra và cũng có biểu diễn vài vở kịch ấm áp hoặc vài thứ gì đó ... Tuy nhiên cũng có những phòng để giải trí , học sinh có thể tự do làm mọi thứ . Nhảy hoặc ban nhạc biểu diễn cũng được ....Nhưng điều đó chỉ ưu tiên cho những nhóm hoạt động mạnh thôi...chà , vì tôi chắc chắc là không có tham gia hoạt động nào như thế cả nên tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng chẳng may tôi được mời vào chơi guitar cho 1 band nào đó thì sao....
Trong suốt những năm đi học, tôi chưa từng tham gia vào một vở kịch nào cả, và tôi cũng không có một kỹ năng đặc biệt nào để biểu diễn cho mọi người xem, vậy nên hết 3 năm học hay hơn thế đã trôi qua và tôi đã tốt nghiệp như thế. Ở trường mà tôi tốt nghiệp ra đó, họ muốn tôi phải nộp một video lời nhắn, thứ mà sẽ được phát khi buổi lễ tốt nghiệp diễn ra. Tất nhiên, tôi cũng đã ghi lại một video. Nhưng bất cứ khi nào tôi nghĩ về việc video của mình được phát ở buổi lễ... Tôi cảm thấy khó chịu lắm như khi mình đã muốn gửi một video về một cuộc sống đã vượt qua được những ảo tưởng... mặc dù tôi chẳng bị truy đuổi bởi tổ chức nào cả.
(from “Sashiko” pg126-127)
trời ơi "ai đồ" của tui đây sao ...=))))))))
cái người này còn làm tui bất ngờ tới đâu nữa đây (๑•́ ₃ •̀๑)